Hai người gỗ từ từ giơ cánh tay lên cùng lúc, khoảnh khắc sau đó, “rầm” ! chúng đâm sầm vào nhau...

Một tiếng rầm chấn động vang lên. Hai người người gỗ đồng loạt rung lắc kịch liệt, lui về sau mấy bước, cả hai suýt nữa ngã xuống đất.

Tôi mở to mắt, cái này tuyệt cú mèo luôn, Tiểu Bạch đã làm như thế nào thế?

Dương Thần cũng sửng sốt cả người, kinh ngạc thốt lên:

- Thánh thần ơi, không đúng đâu, theo thiết lập của mình thì nó giỏi lắm cũng chỉ biết quét nhà mà thôi…

Tôi cười đáp:

- Đừng nói đến cái thiết lập của cậu nữa. Chẳng lẽ cậu không thấy rằng người gỗ của cậu bây giờ đã được ‘lột xác’ rồi à? Từ đầu nó đã không còn liên quan gì đến cậu nữa. Đừng há hốc mồm như thế, hãy xem Tiểu Bạch làm thế nào để chiến thắng.

Hồi nãy tôi đã nhìn ra rồi. Tiểu Bạch hẳn đã dùng một phương pháp đặc biệt để sửa lại người gỗ, phỏng đoán sơ bộ là cậu ấy chắc hẳn đã tạo ra một con ma, gắn vào cơ thể người gỗ và chiến đấu với đối phương.

Chỉ là tôi không biết liệu điều này có bị coi là gian lận hay không. Bởi vì trước đây từng có quy tắc, không được sử dụng pháp thuật, con ma này ở trong thân thể người gỗ thật khó để biết nó có nằm trong phạm vi của pháp thuật hay không, nếu bên kia phát hiện ra, e rằng cũng có lời dèm pha thắng lợi.

Lúc này diễn biến trên sân lại thay đổi, hai người gỗ lại đứng lên, đánh nhau lộc cà lộc cộc. Mà nói người gỗ đánh nhau thực ra rất cứng nhắc, chẳng qua chỉ là so sức dai sức khỏe mà thôi, còn phụ thuộc vào chất lượng con nào tốt. Xét về kích thước của hai người người gỗ thì người gỗ số 1 của Dương Thần hoàn toàn nằm ở thế bất lợi, nhưng chúng đã đánh đấm lâu vậy rồi nhưng vẫn không bị lép vế. Những người xem náo nhiệt ngoài sân cũng như giám khảo cũng đều nhìn thẳng, Xích Mộc cũng há to miệng, chứng kiến một màn vô cùng khó tin, tựa hồ không thể tin được mắt mình.

Cũng khó trách bọn họ ngạc nhiên. Nhìn từ nhiều khía cạnh, người gỗ của Dương Thần chắc chắn sẽ bị đánh bại cái một, nhưng đã thi đấu lâu như vậy, ngoại trừ hơi thua thiệt khi bắt đầu, nhưng về sau lại không có dấu hiệu thất bại, vả lại còn càng đánh càng hăng. Trong giờ phút này đây, đến người gỗ số 2 đã bị liên tục thụt lùi về sau, có phần không chống đỡ nổi.

Mặt của Xích Mộc xám xịt, đúng lúc này, người gỗ số 1 của Dương Thần đã tung một cú đến, người gỗ số 2 không tránh được, thấy nó sắp bị đấm vào ngực, Xích Mộc đột nhiên bật dậy và giậm chân dữ dội, hét lớn, lập tức nhìn thấy toàn thân của người gỗ run lên, thân hình ưỡn ra, nắm đấm nện vào ngực nó bỗng bất động, đồng thời giơ hai cánh tay lên, hung hăng bổ xuống đầu người gỗ của Dương Thần.

Chiêu thức nổi tiếng này có tên là Song Phong Quán Nhĩ, uy lực rất lớn, nếu cao thủ võ lâm tận dụng được thì người đứng giữa không chết cũng tàn phế. Lúc này, người gỗ có uy lực rất lớn và cả hai cánh tay đều được làm bằng gỗ nguyên chất, nếu trúng đòn, tôi dám nói rằng tên người gỗ kia của Dương Thần không thể nào lành lặn được.

Đương nhiên, tùy theo tình hình trước mắt, dù cho đầu có nát bét cũng không ảnh hưởng gì, nhưng những trọng tài đó hoàn toàn có thể vịn vài điều này để trực tiếp ấn định chiến thắng cho Xích Mộc, đến lúc đó cho dù người gỗ của Dương Thần có đánh trả cũng không có tác dụng gì nữa.

Nói một cách đơn giản, đây vốn là một cuộc thi đấu không công bằng, ai thắng ai thua, đều là do người khác định đoạt, cuối cùng. Có một câu nói rất hay rằng, một tuyển thủ dù có lợi hại đến đâu cũng không thể đánh bại một trọng tài cầm còi.

Huống hồ, từ trọng tài đến Xích Mộc còn có khán giả, vốn là cùng một phe.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong đầu tôi vừa lóe lên những suy nghĩ này thì hai nắm đấm của người gỗ kia đã vung tới.thấy người gỗ số 1 của Dương Thần tránh đâu cũng không khỏi, sắp bị đánh vào đầu tới nơi. Tiểu Bạch ở đằng sau cũng t bất ngờ đứng bật dậy, kèm theo một tiếng kêu quái dị, rồi người gỗ số 1 lao tới nhân cơ hội vọt tới trước, không tránh không né, một đầu hứng trọn cú đấm.nhưng chung quy cũng là không thể tránh khỏi và bị người gỗ số 2 đâm trúng. Chỉ nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt, đầu của người gỗ số 1 ngay tức khắc bị bóp dẹt nửa bên.

Khán giả đồng loạt thốt lên, Xích Mộc bật cười ha hả, vị trọng tài gầy còm giơ tay, có vẻ như đợi đến khi người gỗ đó “đứt” hẳn phán quyết đã được tuyên sau khi người gỗ nằm xuống.

Dương Thần liền nhắm mắt, rên rỉ:

- Hết rồi…

Ấy vậy mà mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, đúng lúc này, người gỗ số 1 tiếp tục lao về phía trước và hất mạnh người gỗ số 2 xuống đất, một tay đưa lên cao, rống lên một tiếng rồi quyết lực nện vào ngực đối phương.

Với một tiếng gào xuyên thấu tâm can, kèm theo là những vụn gỗ bay tá lả, người gỗ số 2 run lẩy bẩy trên mặt đất, trong khi đó người gỗ số 1 được đà tiếp tục, cũng kêu lên kỳ lạ, nắm đấm to bằng cái bát nhà sư, hết cú đấm này đến cú đấm khác, liên tục nện xuống. Mỗi cú đều đục khoét ngực đối phương.

Lúc này, tất cả khán giả đều sửng sốt, hai người gỗ lại phát ra âm thanh như tiếng người, hơn nữa đầu của người gỗ số 1 đã nát một nữa, bên trong lộ ra một luồng khí đen nhè nhẹ, nhìn sang người gỗ số 2 cũng thế. Ngoài ra, bên trong lồng ngực bị giã nát bét của nó cũng bao phủ lớp khí sương màu xanh, đang nhe răng múa vuốt.

Trong thoáng chốc tôi đã hiểu, bảo không được phép dùng pháp thuật, té ra Xích Mộc kia cũng là gian lận, hắn rõ ràng dùng pháp thuật trong người gỗ, hơn nữa phương pháp sử dụng có khả năng cùng loại với Tiểu Bạch.

Lúc này náo nhiệt cực kỳ, hai người gỗ như sống như đồ thật, đây không còn là cuộc chiến giữa những người gỗ nữa, trông thế nào cũng giống hai con quỷ đang cấu xé nhau.

Người gỗ số 2 bị nện cho mấy quả đấm đầy hung hăng và gần như vỡ nát. Xích Mộc gần trợn mắt như sắp rớt tròng mắt ra ngoài, hắn vỗ ngực hét lớn. Người gỗ đó như nhận được chỉ thị, gầm lên một vài tiếng, hung hăng trở mình, vùng vẫy mwor đường chống trả.

Hai người gỗ nhanh chóng quấn lấy nhau, một thì mất nửa đầu, kẻ thì thủng một lỗ lớn trên ngực. Lốc cốc, lộc cộc ‘ngươi đấm thì ta đá’, thật sinh động.

Nhưng thắng hay thua không quan trọng, Tiểu Bạch và Xích Mộc đều chạy lên, nhìn hai người gỗ đang đấm nhau đến chết vào bên cạnh họ, mấy vị trọng tài cũng đã xuống sân, tất cả khán giả cũng đều chết lặng và đám đông bàn tán xôn xao, to nhỏ rỉ tai nhau hệt như cái chợ vỡ.

Tôi biết đám người này đang ngạc nhiên về điều gì, nói thật là hai người gỗ đánh nhau thành bộ dạng gì cũng không có vấn đề gì, nhưng người gỗ vừa đánh vừa gào vừa thét thế kia thì chỉ có nhìn thấy quỷ thôi.

Đúng, chính là gặp quỷ rồi đó, bây giờ về cơ bản tôi đã có thể khẳng định, nhưng khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn. Tiểu Bạch không còn quan tâm đến đám người đó nữa. Cậu ấy ở cạnh người gỗ gào thét và nhảy lên cổ vũ. Nhìn điệu bộ ấy tôi hận không thể nhảy qua cắn tên người gỗ đó vài cái mới hả dạ.

Lúc này, các trọng tài không thể chịu đựng được nữa, nhao nhao ra hiệu cho Xích Mộc dừng tay, đồng thời tên trọng tài gầy khô kia không ngừng hô to:

- Bây giờ kết quả đã được phân định, mời cả hai bên dừng tay, xin cả hai dừng lại …

Hắn liên tục hét lớn, nhưng chẳng có ai để ý đến hắn ta, Xích Mộc đầm đìa mồ hôi, khua tay múa chân như thể anh ta sắp thu pháp, nhưng hai người gỗ cứ quấn lấy nhau, kẻ nào cũng đừng hòng tách ra. Giống như hai kẻ thù không đội trời chung đang chơi trò sinh tử vậy, nhìn tư thế, hận không thể xé nát đối phương rồi thiêu thành tro bụi.

Cũng không biết hai người gỗ này từ đâu mà có lòng căm thù lớn đến vậy, cũng không biết Tiểu Bạch và Xích Mộc rốt cuộc đã sử dụng pháp thuật gì. Hô to một hồi thấy không có hiệu quả, dứt khoát rút từ trong ngực ra một thứ gì đó vừa tròn vừa đen sì, hung hăng ném ra, trong lúc cả hai đang đánh nhau thì nghe thấy một tiếng nổ ầm, một đám khói bốc lên, hai người gỗ bị nổ văng, Xích Mộc đi lên và vã bốp bốp vào người gỗ của hắn rồi khẽ niệm vài câu chú. người gỗ cứng đờ cánh tay, phát ra tiếng cót két và ngừng cử động.

Người gỗ bên người Tiểu Bạch còn muốn xông lên, nhưng lại bị mấy người ngăn lại, Tiểu Bạch bấu vào thắt lưng, cất tiếng cười to, cao giọng nói:

- Kẻ nào không phục thì lên, ta xem ai dám cản ta!

Vị trọng tài gầy gọc nhảy qua, lạnh lùng nói:

- Họ Dương, chơi đủ rồi, trước đó chúng ta đã thỏa thuận, dùng pháp thuật thì sẽ thua. Ngươi rõ ràng là phạm quy, người đã thua rồi. Còn không mau mau giao nộp Lỗ Ban thiên thư, còn muốn xấu hổ à?

Tiểu Bạch khạc nhổ ngụm xuống đất nói:

- Ta khinh, tên thối tha không biết xấu hổ, con rùa rụt cổ nào mới dùng pháp thuật.

Cậu chỉ vào Xích Mộc:

- Tự ngươi nói, ngươi có dùng pháp thuật hay không?

Sắc mặt Xích Mộc có chút khó coi, hắn khịt mũi:

- Cái của ta là một loại kỹ thuật máy móc, không phải pháp thuật gì sất, nhưng ngươi rõ ràng đã sử dụng pháp thuật, nếu không hôm nay ngươi sớm đã thua rồi. Hừ, thua còn muốn chơi xấu. Đây là tác phong của truyền nhân Lỗ Ban sao?

Hắn nói rồi, một số người cùng lúc vây quanh Tiểu Bạch, nhìn thấy tư thế đó, có vẻ như sắp tóm lấy cậu ấy!

 

0.10606 sec| 2418.094 kb